Cùng em ngồi cùng bàn doggy ăn hàu sướng vkl, chính xác là em, thật lòng tôi vừa nhói lên những miên man buồn tủi. Tôi có thích em không? Thích chứ! Ngay từ cái nhìn đầu tiên hồn tôi đã sa vào đôi mắt ấy. Nhưng định mệnh lại khiến tôi quay lưng với chính bản thân mình. Để rồi, Với em ngồi cùng bàn doggy ăn hàu phê đời tôi lầm đường, lạc lối… như chính lời em nói. “Tôi đi lạc đủ chưa?” Tôi cũng không biết. Bóng dáng thoáng qua vừa rồi làm tôi mơ hồ mọi thứ. Nếu em vẫn thích tôi, và tôi vẫn… đi lạc. Chẳng phải tôi lại “đánh mất” một lần nữa ư? Cơ hội liệu có đủ nhiều cho tôi phân vân