Đưa em giáo viên tiểu học xinh đẹp đi nn rùi địt, không nói thành lời… Vác cặp lên vai, tôi bỗng thấy chán chường mọi thứ. Con đường về nhà mọi ngày gần lắm nhưng hôm nay sao bỗng xa xôi dịu vợi thế này. Những tia nắng cũng hanh hao khó chịu hơn thường nhật. Dù đã nói ra nhưng nỗi lòng trong tôi chỉ thêm chất chứa chứ không hề vơi đi… Đành vậy. Dù sao tôi cũng đã quyết định. Sau này, đúng hay sai, tôi tuyệt không ca thán nửa lời! Về đến nhà. Không treo lên mà tôi quăng luôn chiếc cặp xuống giường, Dẫn cô giáo mầm non dễ thương đến nhà chơi rồi chén rồi thả mình lên đó. Tôi thấy như cuộc đời quá